Sắc Yêu Ngọt Ngào
Phan_23
Ông Kim Đầu cầm lấy túi trong tay con gái, cất giùm cho cô, trong lòng tự trách ngay, nếu ông không sinh bệnh, con gái cũng không phải mệt sống mệt chết tăng ca. Do dự một lát, ông cẩn thận hỏi: “Nha đầu, con cùng bác sĩ Thẩm kia, cãi nhau sao?”
Kim Hạ có chút không hiểu, nở nụ cười: “Ba, sao ba lại đột nhiên hỏi vậy.”
Ông Kim Đầu xoa xoa cái túi trên quần áo của mình, có chút khó có thể mở miệng: “Lần này chúng ta chuyển nhà, không phải là chủ cho thuê nhà muốn bán phòng ở, là con và bác sĩ Thẩm cãi nhau chia tay đúng không?” Ông vẫn cho rằng, bác sĩ Thẩm là quý nhân của con gái, phòng ở kia, cũng là bác sĩ Thẩm cung cấp.
Lúc này Kim Hạ mới hiểu được, bật cười: “Ba, chuyện này nào có liên quan a, con và bác sĩ Thẩm cũng chỉ là bạn bè, không phải là loại quan hệ như ba tưởng. Còn có chuyện lần này chúng ta chuyển nhà, vì chủ cho thuê nhà muốn bán phòng ở, là ngàn thật vạn thực, ba cũng đừng suy nghĩ lung tung.”
Ông Kim Đầu có chút hơi thất vọng, vốn ông một người đàn ông trưởng thành, cũng ngại hỏi việc riêng của con gái trong nhà, nhưng ông vẫn thích bác sĩ Thẩm, cũng hy vọng hai người có thể cùng một chỗ: “Con thật không thích bác sĩ Thẩm?”
Kim hạ gật đầu: “Con và anh ta, tám gậy tre cũng đánh không gần được.”
Ông Kim Đầu mắt vừa đảo: “Vậy lần trước ở quê, cậu phóng viên từng giúp chúng ta kia, gọi là Trần gì đó! Con cảm thấy anh ta như thế nào?”
Trần Chi Thành sao? Kim Hạ có chút trầm mặc. Người đó tốt lắm, cũng xứng với cô gái rất tốt, cho nên cô mới không muốn kéo anh xuống nước, cho nên mới không để ý hình tượng của mình nói cho anh, cô ở cùng một chỗ với Lục Xuyên là vì tiền. Nếu không định bắt đầu với anh, vậy không cần bắt đầu.
“Ba, hôm nay ba sao vậy? Trước kia ba chưa từng hỏi mấy cái này.”
Ông Kim Đầu hơi thở dài: “Không phải ba đây cảm thấy con làm việc vất vả, muốn có người chăm sóc con sao.”
“Ba, không có việc gì đâu, con không cần người ta chiếu cố, như bây giờ rất tốt.”
Phòng ở không lớn, bà nội nghe thấy hai người nói chuyện, cũng từ trong phòng bếp nhô đầu ra: “Cháu gái, hôm nay bà với ba con bàn bạc, nếu bác sĩ Thẩm này và phóng viên Trần đều không thích hợp, vậy bà nội giới thiệu một đứa tốt cho con gặp mặt nha? Con ông chủ báo trái cây đầu ngõ, lớn hơn con 3 tuổi, ở nhà buôn bán ra ngoài đi làm ở công ty, vừa vặn cũng độc thân, cháu có muốn gặp một lần không?”
Kim Hạ không có chuẩn bị tâm lý, trực giác có chút kháng cự: “Con còn trẻ, không vội cặp kè.”
“Sao lại không vội?” Bà nội từ phòng bếp đi ra giáo dục cô: “Gặp mặt cũng không phải một lần là có thể gặp được người thích hợp, hơn nữa, một cô gái cả ngày vất vả như vậy, cũng không phải là chuyện tốt, kiếm tiền nuôi dưỡng gia đình, vẫn nên giao cho đàn ông làm.”
Kim Hạ thấy thần sắc bà nội nghiêm túc, cũng không thể trực tiếp cự tuyệt, liền nhảy qua ôm cổ bà làm nũng: “Bà nội, bà để chuyện này cho con lo lắng là được, chờ con chuẩn bị thật tốt rồi nói sau.”
Bà nội yêu thương búng một cái vào mũi cô: “Vậy cháu phải thật sự suy nghĩ, đừng nghĩ qua loa, bà nội sẽ không tha cho cháu.”
Kim Hạ nhu thuận đẩy bà vào lại phòng bếp: “Biết rồi bà nội, bà trước đi hâm nóng canh nhé.”
Chương 36
Dưới sự thúc dục của bà nội, Kim Hạ dù không muốn nhưng vẫn đồng ý đi xem mắt. Cẩn thận suy nghĩ, việc này cũng không có gì sai, trừ bỏ chính mình thoáng có chút cảm thấy không ổn, ít nhất có thể trấn an người lớn trong nhà. Nếu đối phương không để ý đến cô, tất nhiên tốt, dù sao cô cũng không chắc chắn, kế hoạch trên con đường tương lai như thế nào, tạm thời đi bước nào, tính bước nấy.
Địa điểm gặp mặt là Nam Phương Định, một nhà hàng ở gần trạm xe điện ngầm, liên lạc giữa hai người cũng xem như thuận lợi, hơn nữa địa vị không cao, coi như có chút hoàn cảnh đi ăn cơm.
Lúc cô đến, người đàn ông đã chờ ở vị trí. Vì tránh muộn, cô cố ý đến trước 10’, không nghĩ đến đối phương so với mình còn sớm hơn, cô nghĩ, điều này ít nhất chứng tỏ anh ta có nguyên tắc về thời gian, ấn tượng với anh ta liền tốt lên vài phần.
Sau khi ngồi xuống, hai người theo hình thức cũ, đơn giản là tự giới thiệu, người đàn ông họ Trương, tên Trác, bộ dáng cùng ảnh chụp không khác mấy, khuôn mặt của anh ta, không thể nói là đẹp cũng không khó coi, chỉ là nhìn không thích thôi.
Nhưng Kim Hạ vẫn nhẹ nhàng thở ra, trước đây có đồng nghiệp nhắc đến chuyện muốn đi xem mắt, các cô nói nhiều về kinh nghiệm của chính mình, làm cho cô có chút sợ, e sợ hôm nay cũng sẽ đối mặt với một đóa hoa “độc đáo” nở rộ, nhưng nhìn biểu hiện của Trương Trác trước mặt, mặc dù ứng xử không quá tốt, nhưng xét trong phạm trù bình thường, như vậy là đủ rồi
Sau khi đồ uống, pizza đặt trên bàn, cô cầm lấy dao nĩa, lại lộ vẻ vụng về chận miếng cánh gà lăn qua lăn lại, có lẽ cô cắt cố sức quá mức, Trương Trác nhìn chăm chú cô trong chốc lát, Kim Hạ phát hiện ánh mắt của anh, có chút thật có lỗi giải thích: “Ngại quá, tôi chưa từng ăn qua cơm Tây, không hay dùng dao nĩa.”
Trương Trác liên tục lắc đầu: “Không có gì, thật ra tôi cũng không thích quán này lắm, vốn dĩ tôi định chọn nhà hàng Trung hoa, nhưng nghe nói con gái lớn bây giờ đều thích tây hóa gì đó, cho nên liền…”
Kim Hạ cười hiểu: “Thức ăn nơi này cũng ngon, ngay cả cách gà cũng rất đậm đà, chỉ là không dễ cắt.”
Trương Trác suy nghĩ một lát, buông thức ăn, trực tiếp cầm lấy một cái cánh gà từ trên bàn ăn đưa vào trong miệng: “Ăn như vậy liền tiện hơn.”
Kim Hạ thấy anh ta bắt đầu, nháy mắt kinh ngạc, cũng quyết từ bỏ dao nĩa, ngón tay cầm cánh gà cắn, tuy rằng cách ăn như vậy có chút thô lỗ, khó nhìn ở nơi thanh nhã, nhưng bây giờ ăn nhanh nhẹn, có một hương vị khác.
Cô thầm nghĩ, thông qua hình thức thân cận này, có thể hai người nhất định không có khả năng thiên thạch đâm vào trái đất ma sát tạo ra đóm lửa lớn, nhưng ít nhất con người Trương Trác cũng hiền hòa, ở chung cũng rất dễ dàng.
Một cái cánh gà còn chưa hoàn toàn lót bụng, cửa lớn vừa mở ra đóng lại, một người đàn ông đi vào, nhìn chung quanh một vòng tầm mắt rơi xuống chính xác trên người cô.
Kim Hạ quay về phía đó, khi tầm mắt giao nhau với người đàn ông kia, nháy mắt đầu óc trống rỗng một lát, giống màn hình tivi cũ trục trặc, một mảnh bông tuyết loang lổ.
Người đàn ông lập tức đi về phía cô, đứng lại ở trước bàn bọn họ, nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi màu đen dường như mang theo vài phần trêu đùa: “Khéo thật?”
Kim Hạ sợ hãi: “Anh… Làm sao có thể ở chỗ này?” Từ sau lần trước anh ở trong thang máy nói chuyện không rõ ràng, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.
Lục Xuyên hơi hơi nhún vai: “Đi ngang qua.”
Kim Hạ suy nghĩ, chuyện này không khỏi quá trùng hợp, cùng đi ngang qua một chỗ, lại còn có thể đi vào cùng một nhà hàng này?
Trương Trác thấy hai người quen biết, liền chờ Kim Hạ làm chủ, không có tùy tiện mở miệng.
Lục Xuyên mặt lạnh liếc Trương Trác một cái, lại nhìn Kim Hạ: “Bạn em?”
Kim Hạ không định nói đối phương là đối tượng xem mắt của cô, liền tạm thời cúi đầu.
“Sao lại không giới thiệu chút?”
Kim Hạ vốn không cho rằng cần thiết phải giới thiệu với anh, nhưng cô không muốn trước mặt người ngoài biểu hiện có dây dưa gì với anh, cũng chỉ có thể thản nhiên nói: “Đây là Trương Trắc.” Tiếp theo lại giới thiệu với Trương Trác: “Đây là Lục Xuyên.”
Hai người đàn ông mặt ngoài hòa hảo cúi đầu chào nhau, Lục Xuyên dùng giọng điệu lơ đãng hỏi Kim Hạ: “Đúng rồi, gần đây thân thể ba em có khỏe không? Anh nghe nói chạy thận sẽ có phản ứng.”
Kim Hạ không nghĩ đến anh lại đột nhiên nói đến chuyện này, nhất thời có chút ngây người: “Vâng, khá tốt.”
Khóe môi Lục Xuyên cong lên: “Vậy là tốt rồi.” Nói xong ngồi vào cái bàn bên cạnh họ, tay giơ lên gọi bồi bàn, bắt đầu gọi cơm.
Trương Trác thấy Lục Xuyên ngồi ở gần bọn họ, hình như cố ý, đã có chút nghi vấn đối với quan hệ của hai người bọn họ, nhưng anh ta càng chú ý hơn là: “Ba cô đang chạy thận? Thận không tốt?”
Kim Hạ bị hỏi chuyện này, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, ông bị nhiễm trùng đường tiểu.” Tình huống trong nhà, bà nội không có hoàn toàn nói rõ cho đối phương, chỉ là xem mắt mà thôi, cũng không phải cảnh tra hộ khẩu, cho nên có chút việc riêng, không đến mức độ nào đó, sẽ không nói.
Trương Trác tiêu hóa sau một lúc lâu, mới nói: “Vậy nói ông ấy chú ý nghỉ ngơi nhiều, không cần làm lụng vất vả, ngày thường phải đầy đủ dinh dưỡng.”
Kim Hạ mỉm cười: “Tôi biết, cảm ơn anh quan tâm.”
Trương Trác cũng cười lại, tiếp theo liền cúi đầu ăn thức ăn, thỉnh thoảng tìm một ít đề tài bình thường tán gẫu với cô, cô cũng không biết có phải mình mẫn cảm quá hay không, chung quy luôn cảm thấy sau chuyện nhiễm trùng đường tiểu, hăng hái của đối phương không bằng lúc đầu.
Lục Xuyên ở ngồi chếch bên đối diện cô, ung dung bình tĩnh, nhấp nhẹ nước trong ly, ánh mắt không hề chớp, chặt chẽ khóa trên người cô.
Kim Hạ bị anh nhìn cả người không được tự nhiên, định đuổi anh, một không có lập trường, hai chưa nghĩ ra lý do đuổi, càng sợ vạn nhất chọc giận anh, trước mặt Trương Trác nói bậy nói bạ ra cái gì, rơi vào hai lỗ tai nhà người ta, vậy không xong —— bản lĩnh nói chuyện không theo lẽ thường, cô còn lâu mới bì được với Lục Xuyên.
Trương Trác cũng nhận thấy Lục Xuyên luôn luôn chăm chú nhìn Kim Hạ, trong lòng dĩ nhiên xác định quan hệ hai người chắc chắn không chỉ đơn giản là bạn bè như vậy, hơn nữa người đàn ông kia, tuy rằng anh ta không muốn thừa nhận, nhưng bất luận ngoại hình hay khí phách, anh đều ở trên mình, thêm ba Kim Hạ còn mắc căn bệnh nặng như vậy, đại đại khái khái cân nhắc, trong lòng anh ta đối với lần xem mắt này kết quả là muốn ghi sổ.
Bởi vì hai người đều có tâm sự, sau ai cũng không tìm ra đề tài, liền lâm vào trầm mặc, một chút cơm ăn giống như ăn sáp, chỉ có Lục Xuyên bàn bên cạnh, thành thạo cắt một miếng bít tết, khi cắt đĩa còn phát ra âm thanh tư tư.
Sau khi cơm nước xong, Trương Trác tính tiền, cáo biệt cô, một mình rời khỏi nhà ăn, Kim Hạ cũng đứng dậy, chuẩn bị đến cửa nhà ga xe điện ngầm, Lục Xuyên đứng lên kéo khuỷu tay cô lại: “Anh lái xe, chở em về.”
Kim Hạ nhẹ nhàng tránh ra: “Không cần, tôi ngồi xe điện ngầm.”
Cô đã biết hôm nay gặp mặt anh, cũng không phải là đi ngang qua như trong miệng anh nói. Cô không định hỏi anh vì sao biết chuyện cô xem mắt, lại vì sao đến phá đám, cô không cần đợi anh nhắc mới tỉnh, điều kiện giống như cô, muốn tìm một người thật tình, có bao nhiêu khó khăn.
Lục Xuyên đuổi theo Kim Hạ ra ngoài, đi đến bên người cô, giọng điệu như đang nói sự thật: “Em tức giận.”
Mày Kim Hạ nhướng lên: “Anh cảm thấy đùa giỡn tôi như vậy rất vui, rất thú vị, đúng không?”
Cô cũng không tức anh đến phá đám, cô chỉ tức anh vạch ra sự thật đầm đìa máu tươi như vậy, làm cho cô không thể ngước mặt mà đi.
“Anh chỉ giúp em kiểm tra anh ta một chút, nếuanh ta không thể chấp nhận tình huống của ba em, vốn không có tư cách cùng em ở một chỗ.”
Kim Hạ có chút ngoài ý muốn giương mắt, tiếp theo khẽ thở dài: “Tôi cảm ơn ý tốt của anh, nhưng chuyện của tôi, tôi tự mình giải quyết là được, không cần làm phiền đến anh.” Nói xong liền đi vào thang máy, không chờ Lục Xuyên đi đến.
*
Buổi sáng Kim Hạ bị thanh âm đánh mắng trẻ em thức tỉnh.
Vốn dĩ cuối tuần cô định nghỉ nhiều một chút, nhưng thanh âm chửi bậy bén nhọn của người đàn bà liên tục hành hạ thần kinh của cô, lúc sau mấy tiếng bàn tay thanh thúy vang lên, đứa nhỏ oa oa khóc lớn lên. Cô thật sự không có biện pháp tiếp tục ngủ nữa, đơn giản liền ngồi dậy trên giường, giường cách vách đã trống trơn, lúc này, bà nội đã đi chợ mua đồ ăn sáng.
Thay quần áo xong, mang dép lê đi ra khỏi phòng, giường trong phòng ba cũng trống không, lân cận có đồng hương mở quán mì Sơn Tây, ba làm việc rửa chén ở đây, trợ cấp một chút chi phí trong nhà.
Thật ra ông còn tính kéo xe ba gác, thứ nhất xe cũ đã bán ở quê, mua lần nữa thì lên giá tiền, thứ hai cô và bà nội đều cảm thấy nguy hiểm, sợ lại gặp phải thị phi, ba đến thành phố Bắc Kinh cũng quá lớn, không biết đường, cũng không làm được công việc này.
Chen chúc trong WC nhỏ hẹp rửa mặt, khi Kim Hạ phun ra ngụm bọt kem đánh răng cuối cùng, người đàn bà còn tiếp tục làm đau đứa bé. Tuy rằng mới vừa đến không lâu, nhưng cô đã gặp qua hai người bọn họ, người đàn bà kia đã hơn ba mươi tuổi, nhưng thường ngày tướng mạo hung ác, thằng bé ngược lại khỏe mạnh kháu khỉnh, đáng yêu kinh khủng. Đánh chửi như vậy cũng không phải lần đầu tiên, hàng xóm từng khuyên bảo, đều bị người đàn bà nước miếng văng tứ tung mắng lại.
Bà nội theo thói quen từ lâu, chừa lại cháo trong nồi cho cô, khi cô vào phòng bếp, thoáng thấy thùng rác đã đầy, liền thuận tay sửa sang lại, mang theo túi plastic đi ra cửa đổ.
Muốn ở gần một bệnh viện trong thành phố, lại muốn nhà rẻ, nơi cô ở bây giờ, tương tự khu dân cư thời xưa, rất nhiều hộ gia đình xài chung một hành lang nhỏ hẹp, chất đầy vật hỗn tạp, muốn xuống lầu đổ rác, tất nhiên phải đi qua phòng của hai mẹ con kia, thanh âm trẻ nhỏ khóc rống làm cho lòng cô hoảng sợ, cô gần như chôn đầu, dùng tồn tại cực kỳ mỏng manh bước nhanh qua trước cửa nhà bọn họ.
Nơi đổ rác ở dưới lầu, rác thải dồn lại cao như núi nhỏ, bốc mùi hôi thối , một con mèo cả người bẩn thỉu ghé vào bên cạnh kiếm ăn, thấy cô đến, rất nhanh cụp đuôi, co rúm lại trốn sang một bên, cô buông túi rác xuống, xoay người nhìn khu dân cư này, trên sào trúc tứ tung, phơi lộn xộn nội y quần cộc ga trải giường, trong gió âm thanh nhỏ gì đều có, cải nhau, chửi bậy, khóc rống…
Nơi này giống như một trại bi kịch tập trung.
Cũng đúng, sinh sống lâu dài trong hoàn cảnh như vậy, ai còn có thể có tâm lý đặc biệt khỏe mạnh.
Giống như cô mỗi lần trở về, đều âm thầm nói với chính mình, ở nơi này chỉ là tạm thời thích ứng với kế hoạch chi tiêu, chờ điều kiện kinh tế tốt lên, cô nhất định mang theo người nhà chuyển đi.
Trở lại nhà, cô ăn cháo xong, thu dọn bát đũa đến phòng bếp rửa, bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, cô rất nhanh xoa xoa nước trong tay lên góc áo, chạy đến ở cửa.
Nháy mắt mở cửa ra, cô liền ngây ra như phỗng, Lục Xuyên dùng một loại khí thế rất không hài hòa với chỗ này đứng ở trước cửa, cười như không cười nhìn cô, giống như chờ đợi chính là vẻ mặt bây giờ của cô.
Đầu óc Kim Hạ giống như đột nhiên bị sét đánh nổ, suy nghĩ bay loạn, sau một lúc lâu, nói không nên lời.
Lục Xuyên cũng không mở miệng, chỉ là khóe mắt ý cười, ung dung thưởng thức thần sắc lên xuống trên mặt cô, cô hơi mở ra đôi môi ẩm ướt đỏ mọng, làm cho anh muốn cứ như vậy cúi đầu hôn cô.
Kim Hạ ngây người lúc lâu, mới tìm lại được thanh âm chính mình: “Làm sao anh biết tôi ở đây?”
“Anh muốn biết em sống ở đâu còn không dễ dàng sao?” Cô cho dù có trốn lên trời, anh cũng có thể tìm ra.
Kim Hạ vẫn mờ mịt: “Anh đến đây là gì?” Nói xong cô mới để ý đến, trên tay anh cầm bao lớn bao nhỏ gì đó, giống như đến tặng quà.
“Anh đến thăm bà nội và ba em.” Lục Xuyên nhướng mày: “Không cho anh vào ngồi sao?”
Kim Hạ chặn ở cửa: “Anh đến thăm bọn họ làm gì?”
Lục Xuyên nhún vài: “Bởi vì anh, hại bọn họ chuyển nhà làm lụng vất vả, nên đến bày tỏ xin lỗi.”
“…” Không chuyện bợ đỡ, không trộm thì cướp, Kim Hạ thở sâu, chuẩn bị tốt nghênh chiến: “Ba tôi và bà nội cũng không có ở nhà, anh có thể đi rồi.”
Trước khi đến Lục Xuyên đã biết, muốn vào cửa nhà cô không phải dễ, cho nên cô phản ứng như trong dự đoán của anh, không vội không nóng nói: “Anh ở đây chờ.”
Kim Hạ kinh ngạc, không nghĩ đến anh không xông vào, ngược lại lựa chọn yên lành chờ đợi. Cô cúi đầu nhìn mũi giày của anh, quy củ đứng ở ngoài cửa nhà cô, từ đây đi ra là nơi công cộng, cô có quyền đuổi anh đi hay không?
Lục Xuyên đã quyết định phương pháp lấy đá chọi đá, liền thản nhiên đứng ở ngoài cửa, tầm mắt từ bên người cô đánh giá bài trí trong phòng, thoạt nhìn căn phòng hơi đơn sơ chút, nhưng thập phần sạch sẽ.
Kim Hạ thấy anh đứng ở cửa, vừa không cưỡng chế vào nhà cũng không rời đi, điều này khiến cô ngược lại ngượng ngùng ở trước mặt anh đẩy cửa ra, lại nói: “Anh rốt cuộc đến đây làm gì?” Lần trước phá hư cuộc xem mắt của cô, lần này lại tự tiện chạy đến nhà cô, anh đang tính làm cái gì?
Bỗng nhiên Lục Xuyên bước lên một bước, lại sát vào một chút, cúi xuống, gần như sắp hôn lên vành tai cô, chậm rãi nói: “Vợ của anh đã không có, anh đến tìm em.”
Kim Hạ cố nén ngứa ngáy do khí nóng trong miệng anh tiến vào lỗ tai, không có tránh né: “Vợ gì, anh đang nói cái gì?”
Lục Xuyên nâng tay xoa mặt cô, trán tựa vào trán cô, từng chữ một: “En hại anh không kết hôn được, có phải nên bồi thường một cô vợ cho anh hay không?”
Chương 37
Kim Hạ vốn đang từ từ nhắm chặt hai mắt, nghe vậy thân mình cứng đờ, theo bản năng liền mở mắt: “Anh…” Cô nhất thời không nói gì.
Lục Xuyên nhẹ nhàng cọ cọ cái trán cô, tiếp theo thả cô ra, hai người cứ như vậy nhìn nhau, ai cũng không nói nữa, không gian xoay chuyển quanh bọn họ, như đọng lại.
Thật lâu sau, Lục Xuyên đưa tay nâng cằm cô, đùa: “Sao, choáng váng?”
Kim Hạ khôi phục tinh thần lại, chần chờ giương mắt: “Anh… Thật sự từ hôn?” Không thể…
Lục Xuyên cười như không cười nhìn cô: “Không tin? Vậy em có thể đến ủy ban nhân dân tra xem tình trạng hôn nhân của anh.”
Kim Hạ hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có, tôi chỉ là không thể tin được, chuyện lớn như vậy, nói bỏ liền bỏ.” Cô cảm thấy khó có thể tin được, nhưng trực giác nói anh không dối gạt cô.
Chỉ là, vì sao anh muốn từ hôn?
Đáp án như có thể chạm tay vào được, cô lại không dám hỏi ra miệng vấn đề đó.
Cô đã quen quan hệ đơn giản thanh toán tiền bạc sòng phẳng của bọn họ, cô kiếm được bao nhiêu, thì trả giá bấy nhiêu, không cần cảm thấy thích anh, hoặc chán ghét, cũng chỉ là giao dịch mà thôi, không có quan hệ tình cảm.
Mà anh từng thích cô, cô càng bằng lòng hiểu là mê luyến nhất thời, tựa như người ăn sơn hào hải vị lâu, ngẫu nhiên ăn một phần cháo trắng buổi sáng, liền cảm thấy dị thường ngon miệng.
Nhưng người quen ăn đồ tốt, cuối cùng vẫn quay về với món ăn quý lạ, chính vì dạng này, cho đến bây giờ cô cũng không nghĩ đến, anh thế mà lại làm ra chuyện từ hôn không lý trí như vậy, này là cái quái gì a.
Bây giờ anh đem chân tình của anh đặt vào chiếu bạc, muốn cô cùng anh đặt cược, bất thình lình như vậy, như đặt gánh nặng ngàn cân lên vai cô, ép đến có chút thở không nổi.
Lục Xuyên sắc bén quan sát thần sắc của cô, chỉ thấy giữa hai hàng lông mày của cô nhẹ nhàng nhíu lại, mí mắt cụp xuống, hình như đang phiền não cái gì, nghĩ đến chính mình từ hôn rồi lại tìm đến cửa, gây cho cô áp lực rất lớn, liền thay đổi đề tài: “Cuối tuần bà nội và ba em sao đều không có ở nhà?”
“Bà nội đi chợ sáng mua thức ăn, ba đến quầy bán quà vặt của đồng hương làm việc, thuận tiện nói chuyện phiếm, cho hết thời gian.”
“Vậy đại khái khi nào bọn họ trở về?” Lục Xuyên nói xong, cố ý đổi quà tặng từ tay trái qua tay phải.
Kim Hạ thấy được động tác của anh, cúi đầu thoáng nhìn tay trái anh bị ứ hồng ngón tay, nghĩ rằng anh xách lâu như vậy, đoán chừng tay cũng đau rồi, tim có chút không đành lòng, liền lui ra khỏi cửa: “Vào đi.” Anh dùng thành ý đợi cô, ít nhât cô cũng nên đồng tình một chút.
Khóe môi Lục Xuyên cong lên, cất bước đi vào, đặt quà tặng lên bàn cơm nhỏ, phòng khách nhỏ bé có thêm một người, liền có chút chật chội.
Kim Hạ nhìn bóng dáng của anh, nhớ đến anh từng đến quê cô tìm cô, thay cô giải quyết phiền toái, khi đó anh không nghĩ gặp người nhà cô, sau anh lại giúp gia đình cô chuyển đến Bắc Kinh, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, sắp xếp cho ba ba nhập viện, sắp xếp Trầm Dục đi cùng, toàn bộ quá trình anh đều trốn tránh, chính là không chịu ra mặt, bây giờ lại chủ động tìm đến cửa, hành động này nên nghĩ như thế nào?
Lục Xuyên ngồi xuống bên cạnh bàn ăn nhỏ, nhìn chung quanh phòng một vòng: “Sao em lại thuê phòng ở nơi này, nơi này rồng cá hỗn tạp, không an toàn.”
“Nhưng gần bệnh viện.” Kim Hạ ngồi đối diện anh: “Sau này việc cần dùng tiền còn nhiều, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.”
“Hai phòng không kia của anh vẫn còn trống, em mang người nhà em trở lại chỗ đó đi, thứ nhất bớt được tiền thuê nhà, thứ hai cũng an toàn.” Anh thật sự không hy vọng cô ở đây, từ khi anh đi vào ngõ nhỏ kia, anh đã muốn mang cô đi.
Kim Hạ thoáng trầm mặc: “Ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng chúng tôi ở đây, cũng không có gì không tiện, không cần thiết phải rời đi.”
Lục Xuyên khó hiểu: “Lúc trước em nói không được, là sợ vợ sắp cưới của anh ghen ghét, nhưng bây giờ anh độc thân, em còn băn khoăn cái gì.”
Kim Hạ có chút khó giải thích, không biết nói thế nào cho khéo: “Tôi hiểu được ý tốt của anh, nhưng quả thật tôi vô tình khiến anh từ hôn, cũng không muốn vô duyên vô cớ tiến vào nhà của anh, khiến cho anh hiểu lầm gì đó.”
Từ nhỏ đến lớn, cô cũng không là loại người được nam sinh hoan nghênh, cô cũng biết anh vì một lần nữa đứng trước mặt cô, hy sinh rất nhiều, nhưng vì sao nội tâm cô bây giờ lại hoảng loạn như thế này?
Lục Xuyên nghe ra ý trong lời nói của cô, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng anh đối với chuyện này đã chuẩn bị tâm lý, dù sao đối với anh cô cũng không có loại tình cảm này, chuyện kết hôn cũng không phải cô buộc anh bỏ, không thể hy vọng xa vời chính mình khôi phục độc thân, người ta liền lập tức đối với anh kính trọng vài phần.
Kim Hạ thấy anh cúi đầu trầm mặc, cũng có chút cảm giác khổ sở, cảm giác không khí hít thở không thông này giống như đang ở mùa nóng nhất trong năm, trên cổ rơi xuống một giọt mồ hôi nóng hầm hập, dính ngấy. Nhưng so với cho anh ảo tưởng sai lầm, cho anh biết suy nghĩ thật của mình, với anh mà nói, tốt hơn.
Cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm xoay chìa khóa, bà nội đã trở lại, Kim Hạ đứng lên, Lục Xuyên cũng đứng dậy theo, cửa chậm rãi được đẩy ra, tiến vào là một bà lão đầu đầy tóc bạc, thân hình gầy gò, nhìn thấy trong phòng có người đàn ông xa lạ, nhất thời sửng sốt.
Kim Hạ vội vàng giới thiệu: “Bà nội, đây là… bạn của con, Lục Xuyên, Lục trong lục địa, Xuyên trong sơn xuyên.” Tiếp theo nói với Lục Xuyên: “Đây là bà nội em.”
Lục Xuyên lễ phép cúi đầu: “Bà nội khỏe.”
Tầm mắt bà cụ quay vòng trên người anh vài cái, suy nghĩ quan hệ của anh và cháu gái, nếu có thể đến nhà, vậy chắc chắn giao tình sâu, liền liên tục đáp: “Aida aida, xin chào xin chào.”
Kim Hạ cầm lấy giỏ rau xanh trong tay bà nội, để bà ngồi xuống bàn ăn nghỉ chân, Lục Xuyên lấy một ít quà tặng từ trên bàn, đưa đến trước mặt bà cụ: “Bà nội, lần đầu tiên cháu đến, cũng không mang theo cái gì giống như quà gặp mặt, đây là chút lòng thành, không đủ lòng kính trọng, mong bà nhận cho.”
Bà cụ đẩy lại, nói: “Quà này tôi không thể nhận, cậu là bạn của cháu gái tôi, cứ việc đến chơi là được, sao lại khách khí như vậy.” Lại nói những món quà kia nào là nhân sâm, tổ yến đỏ, nhìn liền biết rất đắt tiền, sao là chút lòng thành.
Lục Xuyên đẩy quà lại: “Bà nội, bà hãy nhận đi, chúng cháu vốn là tiểu bối, hiếu kính trưởng bối là điều hiển nhiên, hơn nữa nếu bà không nhận, về sau cháu ngại đến chơi.”
“Này…” Bà cụ có chút do dự, ấn tượng đầu tiên của bà đối với thằng nhóc này cũng không tệ lắm, thân hình cao lớn, dáng vẻ đường hoàng, lần đầu tiên đến cửa cấp bậc lễ nghĩa cũng chu đáo, đoán chừng để ý đến nha đầu, bà không hy vọng anh sẽ không đến nữa: “Được rồi, vậy tôi nhận, cảm ơn a, bữa trưa hôm nay cậu cũng ở lại đây ăn cơm, tôi nấu thêm vài món ăn, cậu nếm thử tay nghề của bà nó.”
Lục Xuyên tất nhiên là cầu còn không được, mỉm cười gật đầu: “Nhất định.”
Bà cụ tươi cười hơn hở với Lục Xuyên, quay đầu liền khiển trách Kim Hạ: “Cháu gái, cháu xem cháu kia, có bạn bè đến cũng không nói trước với bà nội một tiếng, như vậy bà nội mới biết mua nhiều đồ ăn chút, cháu nhìn đi, bây giờ không đủ đúng không.”
Kim Hạ ủy khuất, cô cũng không biết Lục Xuyên sẽ đến, càng không nghĩ giữ anh ở lại đây ăn cơm trưa, xem xét giỏ rau xanh cầm trong tay, cô lẩm bẩm: “Chừng này đồ ăn không ít lắm chắc đủ á.”
Bà cụ trừng mắt liếc nhìn cô, tay chỉ đống sản phẩm bảo dưỡng Lục Xuyên mang đến: “Cháu xem người ta lần đầu tiên đến cửa đã biết cấp bậc lễ nghĩa, cháu là chủ nhà, lại không biết lễ phép, trong nhà có khách đến, có nên tiếp đãi thật tốt hay không?” Giỏ rau xanh này, cơ bản không có món mặn, sao có thể dùng đễ tiếp đãi khách khứa?
Kim Hạ cam chịu gãi đầu, cũng không tiếp tục già mồm, thấy bà cầm lấy giỏ đừng thức ăn, muốn ra ngoài mua thức ăn, liền chạy nhanh ngăn lại: “Cháu đi mua không được sao? Bà ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Bà cụ gật đầu, ở bên tai cô dặn mua món gì, liền để cô đi.
Kim Hạ tuổi trẻ, chân tay mau lẹ, lại thêm chợ cách nhà không xa, không bao lâu cô liền mua xong thức ăn trở về, còn chưa mở cửa chợt nghe tiếng cười của bà mình, cũng không biết Lục Xuyên cùng bà hàn huyên chuyện gì.
Bà cụ thấy cô vào cửa, lập tức xăn tay áo muốn đi nấu cơm, Lục Xuyên thức thời cũng muốn theo hỗ trợ, có cảm giác cùng làm rất hài hòa, nhưng bà cụ sao có thể để khách động thủ, liền nhấn anh xuống chỗ ngồi.
Phòng khách có cái tivi cũ, Kim Hạ đưa điều khiển từ xa cho Lục Xuyên, chính mình mặc tạp dề vào đến phòng bếp giúp một tay, bà cụ trong lòng giống như gương sáng, hạ giọng nói với cô: “Tiểu Lục này, có ý với cháu.”
Kim Hạ nhẹ nhàng gật đầu: “Cháu biết.”
“Vậy cháu có ý với nó?”
Kim Hạ do dự một lát, lắc lắc đâu: “Không biết.”
Bà cụ nghi hoặc: “Bà thấy tiểu Lục rất tốt nha, tuấn tú lịch sự, lại làm nhân viên nhà nước, ổn định, mấu chốt là nó biết bệnh ba cháu, cũng không ngại. Cháu xem nó còn đặc biệt cho ba cháu thuốc bổ thận, rất có tâm.”
Kim Hạ cảm thấy bà nội giải thích không rõ, liền nói có lệ: “Cháu biết ý bà, cháu sẽ để ý, bà không cần quan tâm đâu.”
Bà cụ nuôi dưỡng nha đầu kia lớn lên, làm sao không biết cô đang chần chừ, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Tiểu Lục bên kia rõ ràng là có tình ý lâu dài, nhưng cháu gái bên này, dường như rất mông lung.
Giữa trưa ông Kim Đầu trở về ăn cơm, thấy Lục Xuyên cũng sửng sốt, bà cụ rất nhanh nhảy ra giới thiệu: “Đây là bạn của cháu gái, Tiểu Lục.”
Ông Kim Đầu trong lòng cũng rõ ràng, không cần nói bọn họ chuyển đến Bắc Kinh, cho dù là ở Sơn Tây, nhiều năm liền, đây cũng là lần đầu tiên trong đám bạn bè của con gái, có một người đàn ông đến nhà bọn họ, ý nghĩ trong đó, không cần nói cũng hiểu.
Ông trở về vào giờ cơm trưa, sau hàn huyên vài câu, liền chạy nhanh đi rửa tay, rửa xong trở lại, ngồi vào ăn cơm.
Bà cụ lấy cầm lấy khuỷu tay oán ông một chút, chỉ vào sản phẩm chăm sóc sức khỏe trên tủ cong miệng: “Con xem Tiểu Lục mang quà đến cho con, đều là bổ thận.”
Ông Kim Đầu trong lòng chấn động, trao đổi ánh mắt với bà cụ, bà cụ gật đầu, chắc chắn nghi hoặc trong lòng ông, ‘đúng, người ta biết anh nhiễm bệnh’. Ông Kim Đầu nhất thời cảm thấy có chút phức tạp, ông vẫn sợ, chính là trở thành gánh nặng cho con gái, tuy rằng từ sau khi ông bị bệnh vẫn luôn tự chữa trị, nhưng ông vẫn sợ a, sợ chậm trễ con gái nhà mình, bây giờ trước mắt có một người như vậy, bộ dáng cách ăn nói cũng không tệ, càng khó có được là, không chê trách người già có bệnh như ông, lại ít nhiều sinh ra hảo cảm với Lục Xuyên.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian